Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011

suddenly, I wanna cry!

Cảm thấy buồn, chán. Biết rồi sẽ thế nào nhỉ? Tôi cũng không biết. Sinh nhật một ai đó. Gửi tin nhắn chúc mừng, hỏi thăm chút... và cảm thấy lòng mình trống trải hơn, thấy không vui, thấy chút kỷ niệm quay về, thấy mình đã khác, thấy mọi chuyện qua nhanh quá. thấy mình đã già rồi, đã không còn mộng mơ nữa, đã thực tế rất nhiều rồi.
Tôi muốn đi làm để có nhiều tiền hơn, để có tiền cho mẹ tôi mỗi tháng, để mẹ tôi đỡ vất vả hơn. Bây giờ thật sự tôi đã quên, tôi không muốn cho ai đó bất cứ một cơ hội nào nữa cả. Nhiều lúc thấy cô đơn, thấy mình lẻ loi, thấy chung quanh mình mọi người cứ bận rộn, cứ cuốn theo cuộc sống vậy, nhiều lúc muốn ngồi một mình và ngắm mặt trời lặn. Thấy sự yên bình, thấy nhẹ nhàng hơn, thấy thỏa mái hơn. Và lúc đó tôi không nghĩ về ai cả, chỉ nhìn mặt trời dần lặn, nhìn cảnh thiên nhiên về chiều và nhìn mọi thứ cứ lặng lẽ trôi đi.
Chiều mùa thu, chiều mùa thu buồn, chiều mùa thu có những kỷ niệm, chiều mùa thu có cái gì đó lại về trong tôi. Có những bông hoa màu hồng đậm mà tôi đã trồng trước ngõ nở rộ, có thời tiết thật dễ chịu, có tôi ngồi đang chờ đợi ai đó, có sự tĩnh lặng và nhẹ nhàng của mùa thu.

Thu, thơ, và nỗi nhớ

Hình như ... có phải mỗi Thu sang?
khi chiều bàng bạc ... lá thu vàng
lúc ngọn Thu phong về man mác
lòng kẻ thi nhân lại bàng hoàng

Khi lá trên cây chớm úa vàng
dòng thơ viết vội đón Thu sang
cùng bao nhung nhớ trên trang giấy
có phải tình thơ vừa chợt loang

Rồi mỗi mùa Thu, nỗi nhớ thương
úa vàng như lá chết ven đường
tìm trong xác lá lời thơ cũ
để chợt bẽ bàng, chợt vấn vương!

Người hỡi mùa Thu rồi sẽ qua
như người rồi dần cũng cách xa!
mai kia mỗi độ mùa Thu đến
nhặt lá bên đường nhớ tình xa!

TN

THU SẦU

Lòng nhớ ai, sao cứ hoài bối rối,
Đoạn văn buồn đọc mãi, chẳng nhớ chi !?
Không biết giờ đây nơi đó người đi,
Có gió lạnh, có Thu vàng lá rụng?

Tay mong ai, tay trở thành dại vụng,
Cứ ngoằn nghoèo trên giấy, những gì đâu !
Chữ nhớ thương quanh quẩn, bấy nhiêu câu
Đầy ắp kín, hàng tên "Người" nắn nót...

Tim nhớ aị tim bỗng dưng thảng thốt,
Buốt nhói từng nhịp đập mỗi đêm khuya!
Qua chấn song len lỏi bóng trăng thừa,
Như nhắc nhở. đêm nào trên lối cũ...

Mắt chờ aị cho mi buồn bóng rủ
Chớp nhẹ hoài chỉ sơ...giọt lệ rơi...
Mỗi chiều về, mắt mãi ngó xa xôi,
Tìm đâu đó dáng người xưa quen thuộc...

Bờ vai gầy tủi thân thêm gầy guộc,
Run từng hồi khi gió lạnh thoáng qua...
Bóng ngả nghiêng xiên theo ánh chiều tà,
Thèm khắc khoải bàn tay người diù, đỡ...

Chân đợi ai trên đường về lối nhỏ,
Bước ngập ngừng trong từng thoáng miên man...
Chiều vào Thu, lá từng chiếc, chiếc vàng,
Rơi hờ hững trong đìu hiu gío cuốn...

Thu Tâm


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét