Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2012

20/10?
Chuyện gì đang đến với tôi đây? Có lẽ sẽ không bao giờ quên được. Mọi chuyện vẫn hiển hiện trước mắt tôi, những lời nói, hành động, nước mắt, nỗi đau... Đời vẫn phảo bước tiếp, vẫn phải đi qua những con đường trải đầy khó khăn. Nỗi buồn đến trong chính ngôi nhà của mình, nỗi buồn ấy tôi không hề nghĩ đến, không hề nghĩ nó sẽ xảy ra. Sẽ thế nào đây? Ổn chứ? Không ổn chút nào cả!. Bên ngoài thì thật vui, thật bình thường, thật giả tạo. Bên trong? Hình như nước mắt cứ chảy và cảm thấy thật đau!
Tôi sẽ bước tiếp dù "Đời không như là mơ!". Rồi tôi sẽ ổn, sẽ làm việc thật tốt. T chỉ thương mẹ, cảm thấy có lỗi với mẹ mà thôi.

Thứ Năm, 24 tháng 5, 2012

Confused

Nhiều vấn đề phải suy nghĩ quá. Có nên về quê không hay tiếp tục đi làm ngoài này? Về quê thì chán, chắc là tôi sẽ ở ngoài này và đi học liên thông nữa. Học xong đã rồi mới về quê. Chứ bây giờ về công việc vẫn chưa đâu vào đâu cả. Không muốn bố mẹ tôi phải bận tâm đến tôi nữa. Tự lo cho mình được rồi.
Hôm nay bên BVIS gọi mai đi phỏng vấn, hy vọng sẽ thành công vì đấy là chuyên ngành của mình mà. Đi làm cho quen. Good luck!

Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

Buồn

Đi làm! Hai từ thật đơn giản vậy mà sao phức tạp quá, mệt mỏi quá. Thấy buồn, nước mắt cứ rơi, thấy cuộc đời mọi thứ cứ rời xa mình. NGHỈ VIỆC đi về theo ven Hồ Tây. Tôi chợt nhớ anh, nhớ mối tình đầu. Những cảm xúc đầu tiên, những giận hờn đầu tiên, những buổi hẹn hò thật đơn giản... Nhưng giờ đây chỉ mình tôi. Tôi nợ anh một lời xin lỗi! Thật sự xin lỗi anh! Anh giờ cũng yêu người khác, đến với người khác, tôi cũng vậy. Để họ đến với mình, cho họ cơ hội. Vì tôi cũng cô đơn như bao người khác, tôi cũng cần người quan tâm, chăm sóc cho tôi. Có lẽ như anh nói: không đến được với nhau thì làm bạn của nhau. Nhưng tôi thật ích kỷ. Tôi từ chối tất cả. Tôi sợ lúc tôi mềm yếu, sợ sẽ cho anh cơ hội quay lại.
Muốn viết một điều gì đó, muốn làm gì đó để sau này còn thời gian nhớ lại tất cả. Đi làm ở My Way đã được hơn một năm rồi, cũng có bao kỷ niệm, mọi người cứ đến rồi đi. Giờ chỉ còn lại mộ số người đầu tiên. Mấy hôm nữa thôi tôi cũng sẽ nghỉ. Không biết về quê sẽ ra sao nhỉ? 4 năm sống ở ngoài này, giờ về quê cũng thấy buồn nhưng mọi chuyện đã quyết rồi thì hãy cứ như vậy nhé. Giờ đây cảm thấy mệt mỏi tất cả mọi chuyện, công việc, gia đình, tình cảm... Có nên đến với anh? Cảm thấy anh yêu mình đấy nhưng sao tôi cứ lanh lùng quá thì phải. Tôi cũng không hiểu mình nghĩ như thế nào, nhiều lúc cảm thấy bối dối, cảm thấy không biết phải như thế nào cả.

Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

Foget!

Ngoài phố vắng cơn mưa lạnh, ngồi nhớ đến tình đôi ta
Bên ngoài tiếng lá rơi buồn cay mắt em
Tình yêu đó, giờ đã xa, chỉ còn lại nỗi nhớ thương bên đời
Em giờ đây, đã hiểu ra tình yêu xót xa

Mình hối tiếc chi bây giờ, lòng vẫn muốn người ra đi
Yêu rồi, chỉ tiếc nỗi đau một mình em mang
Thà như thế, đời sẽ vui, còn hơn sống khổ đau bên người
Anh thì sao, có thấy đau ngày ta mất nhau

Hãy giữ lấy, những phút giây yêu thương ngày xưa
Hãy giữ lấy, dù giờ đây không còn chung lối
Ôi dĩ vãng, mình đã cho nhau rất nhiều
Xin tình yêu, hãy quay về cùng với thời gian

Người đã đến, vẫn cứ đi, đi như định mệnh
Mình em đứng, nhìn hạt mưa lạnh lùng rơi mãi
Ôi tình yêu, giờ đã ra đi thật rồi.
Và năm tháng, sẽ xóa đi, vết thương lòng nhau!!!

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2012

Bài hát "Chị tôi". Tôi nghĩ đó là bài hát dành cho mẹ!

Ngày mai: 28/02 tôi rất nhớ! Muốn nghe bài hát "Chị tôi". Tôi nghĩ đó là bài hát dành cho mẹ già! Người như người mẹ thứ hai đối với tôi. Cảm thấy thương, cảm thấy nhớ, nhưng biết đâu đấy đó lại là sự yên bình. Nhưng tôi tin mẹ già vẫn biết mọi chuyện, mẹ vẫn đang dõi theo tôi. Tôi nhớ bà, nhớ mẹ già...
Vẫn đi làm hai nơi, cũng cảm thấy mệt mỏi nhưng luôn suy nghĩ là hãy cố gắng lên, mình còn trẻ, còn sức khỏe cơ mà. Gắn bó với My way cũng đã được một năm rồi. Vẫn chỉ là service mà thôi, nhưng bên cạnh đó có những người được yêu mến thì lại ... Bất công quá! Cảm thấy đi làm chán nản, cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy muốn buông xuôi. mặc cho mọi chuyện cứ trôi đi theo như đã định.

Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

Tết!

Cảm thấy sao bình thường quá! mọi việc cứ diễn ra như hàng ngày bình thường. Không rộn ràng, không mong chờ, không chờ đợi...
Đi làm về và làm những việc hàng ngày. Ngày 26 tết! Mai đi làm sớm và về quê. Cần chuẩn bị nhiều đồ hơn cho kỳ nghỉ hơn 1 tuần. Không biết bây giờ mình mong chờ điều gì?
Công việc
Tình yêu
Gia đình
Hay bạn bè?
Vẫn những ngày tết như vậy nhưng cảm thấy nó không còn quá nhiều điều mình mong đợi.
Nhiều lúc cảm thấy tình cảm thật khó hiểu. Tôi cũng vậy, nhiều khi tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa. Không biết mình nên làm thế nào? Có nên chấp nhận để gọi là hoàn thành nghĩa vụ trong cuộc sống?
Một năm mới bắt đầu và hãy lãng quên những gì đã qua!