Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012
Buồn
Đi làm! Hai từ thật đơn giản vậy mà sao phức tạp quá, mệt mỏi quá. Thấy buồn, nước mắt cứ rơi, thấy cuộc đời mọi thứ cứ rời xa mình. NGHỈ VIỆC đi về theo ven Hồ Tây. Tôi chợt nhớ anh, nhớ mối tình đầu. Những cảm xúc đầu tiên, những giận hờn đầu tiên, những buổi hẹn hò thật đơn giản... Nhưng giờ đây chỉ mình tôi. Tôi nợ anh một lời xin lỗi! Thật sự xin lỗi anh! Anh giờ cũng yêu người khác, đến với người khác, tôi cũng vậy. Để họ đến với mình, cho họ cơ hội. Vì tôi cũng cô đơn như bao người khác, tôi cũng cần người quan tâm, chăm sóc cho tôi. Có lẽ như anh nói: không đến được với nhau thì làm bạn của nhau. Nhưng tôi thật ích kỷ. Tôi từ chối tất cả. Tôi sợ lúc tôi mềm yếu, sợ sẽ cho anh cơ hội quay lại.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét